Trang

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Ngọc Thiên Thư con yêu dấu!





      Khi cất tiếng khóc chào đời, Chúa đã cho con nguyên vẹn hình hài, bằng chính hạt bụi nhỏ nhắn, mà Người đã dày công tạo dựng !
     Hôm nay…Người... “đến sớm” lấy đi những gì trao gửi, để ba má yêu thương - lo lắng . Người đến bên con, âu yếm thả trên miền đất con nghỉ ngơi, một vùng mây trắng hiền hòa nhiều hương thơm hoa lá… Người dìu nhẹ bước trên đường mới mẻ suốt đời con.
Bỏ lại ba má, anh chị và những người yêu thương con, cùng tất cả tuổi hoa mộng sau lưng .
    Thiên Thư  út yêu dấu ạ!
…Con đã gặp Người, và được mến yêu, hãy bày tỏ ước mơ với Người…Bởi đó chính là niềm hạnh phúc trên tất cả hạnh phúc, mà Người đã ban tặng, hãy đón nhận và vui hưởng con nhé !


  Nước mắt ngập dâng muôn lời nguyện
       Thấu nỗi lòng nầy nhậm... Chúa ơi !!!

            Những  ngày đau xót đời tôi . 

KHOẢNH KHẮC ĐỘC ÁC




Đầu xuân ... Bởi đâu giông ngàn bão tố. Hãi hùng khốn đời mẹ cha , "đất trời... sập ngã  !?"
Vẫn vòng tuyệt vọng, mãi con hơi ấm ngập tràn ...
Nhưng thương ơi ! Tim con ngừng  đập...mẹ cha tuyệt cùng hơi thở , cõi không gian tối u mịt mù… 
con ơi…ThiênThư ơi !??? 
giữa đớn đau khốn cùng điên loạn...Giữa tuyệt vọng vô âm
sao con lặng thinh…vẫn mãi vô tình!
hỡi con !? không tiếng trả lời
muôn muôn ngàn âm u vây kín
không nhìn thấy ai 
chẳng nhìn được con...

ơi con gái Ngọc Thiên Thư  yêu dấu 
khoảnh khắc độc ác kia mang con về đâu…?
giấu mãi nơi nào …hỡi con !???

                        

                                                                                        
                                           

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

DIỀU ƠI !?


                                                      cõi âm vang
                                    tuyệt cùng vô vọng
Nỡ cao xanh
giông bão
thét gào
…hỡi "Diều" ơi…
ngừng gió gầm lay
nầy "Diều" ơi dừng lại nơi nầy…                 
nhưng…
-Diều ơi…Diều ơi……
…về nơi đâu !?
chăng đây dòng lệ ...
gút thắt cõi lòng ta!



                                   

           

    

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

SƯƠNG CHIỀU



lòng giấy trắng …
   vươn mầm cay đắng
   vun yêu thương đầy tràn
   dậy lớn niềm đau !
   Thiên Thư ơi 
   khi chiều bóng nghiêng mau
   laị buồn đau âm thầm mây đổ
   tối u lòng ba 
   lẫn lệ nhạt nhoà
   và vòng tay “ôm con” lạnh lẽo,  
   thầm thì lời yêu … 
   Thư ơi mộ đá… đẫm… sương chiều !  

        

MỎI DẤU NGÀY QUA




lang thang mỏi dấu chân đời 
nợ trần trả mãi một thời chưa nguôi
năm mươi… ngoảnh  lại nhìn tôi
nghĩ suy từ tấm soi ôi bóng mình
lỡ lần kiếp bởi sinh linh
là cưu mang phận tội tình trăm năm
ngườI sao, sáng mãi ánh rằm
tôi ngày soi lại vết lăn chợp chờn
cúi mình lật kiếm bàn “chơn” (*)
đếm sao cho hết tủi hờn tháng năm !



     (*) chân                                           

   



MONG MANH





có là bao 
kiếp rồi qua 
mãi chia xa… 

ôi hạt bụi mong manh 
lần ngắn  tạm !? 
… tìm về 
gốc cuội thuở xưa, 
ngỡ như chưa từng “hóa kiếp…” 
bớt khổ cho lòng biết bao!
 

                                                                

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

GỬI LẠI BÊN ĐỜI




tuổi hồng gửi lại nơi nầy
con về dỗ mộng giấc lần ngủ say      
xuân từ gợn gió heo may
gieo mang sầu thảm cuồng quay kiếp ngày
tiếc thương thầm những đọa đày
nhặt gom phiền lụy đong ngày xót xa
ơi con đẹp lắm cành hoa
hai mươi nỡ với dấu òa lệ rơi
hai mươi gửi nhắn bên đời
lời ru vọng gọi khóc hời xa xôi...